Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2017

Bất hạnh lớn nhất của một đời người chính là không nhận thức được giá trị của bản thân

Trong thực tế cuộc sống cũng vậy, nếu như bạn có tiền tài, điều người ta sùng bái chẳng qua là tiền tài của bạn, chứ không phải chính bản thân bạn, nhưng bạn lại ôm ảo vọng rằng họ đang sùng bái mình.


Điều bất hạnh lớn nhất trong đời người chính là không nhận thức được giá trị của bản thân để rồi suốt đời theo đuổi những ước vọng xa rời, phi thực tế và cuối cùng nhận lấy kết cục thảm hại.
Đôi khi chúng ta là chính mình, nhưng cũng có những lúc ta đánh mất bản thân, có những lúc để nhận thức được bản thân còn khó hơn cả việc nhận thức được thế giới xung quanh. Mỗi ngày ta đều soi gương, nhưng khi soi gương, có ai từng hỏi bản thân mình xem liệu bạn đã nhận thức được chính mình chưa? Hãy cùng đọc và ngẫm câu chuyện về chú lừa dưới đây.
Một ngôi chùa trên núi có nuôi một chú lừa, mỗi ngày lừa đều ở trong phòng xay thóc lúa vất vả cực nhọc. Thời gian lâu dần, lừa bắt đầu chán ghét cuộc sống vô vị với cái cối xay. Mỗi ngày nó đều suy nghĩ:
“- Nếu như có thể ra ngoài xem xem thế giới bên ngoài, không cần kéo cối xay nữa, như thế thật là tốt biết mấy!”
Không lâu sau, cơ hội cuối cùng đã đến, vị tăng nhân trong chùa muốn dẫn lừa xuống núi để chở hàng, trong lòng lừa hứng khởi mãi không thôi. Đến dưới chân núi, vị tăng nhân đem món hàng đặt lên lưng nó, sau đó trở về ngôi chùa. Thật không ngờ, khi những người đi đường trông thấy lừa, ai nấy cũng đều quỳ ở hai bên đường cung kính bái lạy.
Lúc đầu, lừa không hiểu gì cả, không biết tại sao mọi người lại muốn dập đầu bái lạy nó, liền hoảng sợ tránh né. Tuy nhiên, suốt dọc đường đều như vậy cả, lừa bất giác tự đắc hẳn lên, lòng thầm nghĩ thì ra mọi người sùng bái ta đến thế. Mỗi khi nhìn thấy có người qua đường thì con lừa lập tức sẽ nghênh ngang kiêu ngạo đứng ngay giữa đường phố, yên dạ yên lòng nhận sự bái lạy của mọi người.
Về đến chùa, lừa cho rằng bản thân mình thân phận cao quý, dứt khoát không chịu kéo cối xay nữa. Vị tăng nhân hết cách, đành phải thả nó xuống núi. Lừa vừa mới xuống núi, xa xa đã nhìn thấy một nhóm người đang đánh trống khua chiêng đi về phía mình, lòng nghĩ, nhất định mọi người đến để nghênh đón mình đây mà, thế là nghênh ngang đứng ngay giữa đường lộ.
Thực ra, đó là đoàn người rước dâu, đang đi lại bị một con lừa chắn ngang đường, người nào người nấy đều rất tức giận, gậy gộc tới tấp. Lừa vội vàng hoảng hốt chạy về chùa, khi về đến nơi thì cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.
Trước khi chết, nó căm phẫn nói với vị tăng nhân rằng:
“- Thì ra lòng người hiểm ác đến thế, lần đầu khi xuống núi, mọi người đều cúi rạp xuống lễ bái lạy ta, nhưng hôm nay họ lại ra tay tàn độc với ta”, nói xong liền tắt thở.
Vị tăng nhân thở dài một tiếng:
“- Thật đúng là một con lừa ngu ngốc! Hôm đó, thứ mà mọi người bái lạy chính là bức tượng Phật được ngươi cõng trên lưng mà thôi”.


Trong thực tế cuộc sống cũng vậy, nếu như bạn có tiền tài, điều người ta sùng bái chẳng qua là tiền tài của bạn, chứ không phải chính bản thân bạn, nhưng bạn lại ôm ảo vọng rằng họ đang sùng bái mình.
Nếu như bạn có danh vọng, điều người ta tôn kính chẳng qua là danh vọng của bạn, chứ không phải chính bạn, nhưng bạn lại lầm tưởng rằng người khác đang tôn kính mình.
Nếu như bạn có dung mạo đẹp đẽ, điều người ta mến mộ chẳng qua chỉ là dung mạo đẹp đẽ mà tạm thời bạn đang có, chứ không phải chính bạn, nhưng bạn lại hoang tưởng cho rằng người khác đang ngưỡng mộ chính bản thân mình.
Và khi tiền tài, danh lợi, vẻ đẹp của bạn không còn nữa, thì cũng là lúc bạn bị vứt bỏ. Có bao giờ bạn nghĩ đến điều ấy chưa?
Giá trị một con người xuất phát từ nội tâm chứ không phải những thứ vật chất hay danh vọng bề ngoài, lao tâm khổ sở vì nó thật là điều bất hạnh nhất trên đời.
Chính vì vậy, điều quan trọng nhất trong cuộc sống là chúng ta phải nhận thức được bản thân mình là ai và giá trị của mình ở đâu. Đừng nên quá ảo tưởng để rồi nhận lấy kết cục thảm thương như chú lừa trong câu chuyện trên!



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Tiền không phải là tất cả, nhưng nếu không có tiền thì chẳng là gì cả

Đối với người con niềm hạnh phúc nhất chính là sự phụng dưỡng cha mẹ, khi cha mẹ đã về già đó chính là bổn phận làm của người làm con. Với câu chuyện trên nếu không có tiền chàng trai sẽ đau xót lắm khi chứng kiến cảnh bệnh tật của cha mẹ mình, hạnh phúc sẽ bị vỡ tan.

Tất cả chúng ta đều biết rằng, trong cuộc đời của mỗi con người đều tồn tại những thứ quý giá nhất của cuộc đời họ. Có thể nói, đối sức khỏe, thời gian, tình yêu, kiến thức,địa vị và danh vọng là những thứ vô cùng quan trọng và quý giá. Nhiều người cũng có chung quan điểm rằng, “tiền không thể mua được những thứ quý nhất của cuộc đời”, nhưng nếu không có tiền thì cũng khó để có thể có được những thứ của cuộc đời. Hay nói cách khác, "tiền không phải là tất cả với một người nào đó, nhưng không có tiền thì người đó cũng chẳng là gì cả”
Theo tôi “Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì không có tất cả! ”. Trong thời đại hiện nay đồng tiền có thể chi phối mọi thứ, ta có thể dùng đồng tiền để có được sức khỏe, thời gian, hạnh phúc, tri thức, địa vị, danh vọng và kiến thức. Và thực tế đã cho thấy được sức mạnh của đồng tiền là vô cùng to lớn.


Tiền là gì? Tiền là thứ dùng để trao đổi lấy hàng hóa và dịch vụ nhằm thỏa mãn bản thân và mang tính dễ thu nhận, nghĩa là mọi người đều sẵn sàng chấp nhận sử dụng. Tiền là một chuẩn mực chung để có thể so sánh giá trị của các hàng hóa và dịch vụ.
Hầu hết tất cả mọi người đều cho rằng sức khỏe là quan trọng nhất. vậy liệu đồng tiền có thể mua được sức khỏe hay không?
Sức mạnh của đồng tiền không đủ thuyết phục trong vấn đề sức khỏe nhất là khi con người đang khỏe mạnh, người ta thường bảo tiền không mua được sức khỏe.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Đặt trường hợp khi một người nào đó bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo như bệnh ung thư. Lúc này đồng tiền sẽ thể hiện được sức mạnh của mình. Muốn hết bệnh họ phải cần có bác sĩ, thuốc men, xạ trị … những đồ ăn dể bồi bổ sức khỏe. Những thứ đó đều cần phải có tiền mới có thể có được. Nếu như không có tiền người bệnh sẽ không được chăm sóc bởi các dịch vụ y tế cũng như bác sĩ, thuốc men … . Và chắc chắn người bệnh sẽ chết. Vậy đồng tiền trong trường hợp này rất quan trọng.
Một người muốn khỏe mạnh cần phải có chế độ ăn uống hợp lý, tập thể dục thường xuyên để làm được như vậy cần phải có tiền mới có thể mua được đồ ăn. Khi một người làm việc hết sức mình để kiếm thật nhiều tiền vì họ nghĩ đồng tiền quang trọng hơn sức khỏe, số tiền mà họ kiếm được không đủ hay đúng hơn họ không có đủ tiền để thực hiên việc mình muốn mà phải làm việc, do đó họ đã đánh đổi chính sức khỏe của mình để đổi lấy đồng tiền. Nếu họ đã có đủ tiền họ sẽ không cần phải hao tốn nhiếu sức khỏe đế kiếm tiền. Như vậy đồng tiền không thể mua được sức khỏe khi nó mất đi mà chỉ có thể đảm bảo cho nó được tồn tại. Vậy còn về thời gian?
Tiền bạc có thể mua được thời gian không? Nhiều người nghĩ rằng thời gian tạo ra tiền bạc nhưng tiền lại không mua được thời gian!
Câu trả lời là có tiền bạc có thể mua được thời gian! Tất nhiên là thời gian ở trong tương lai và hiện tại, đồng tiền không thể nào mua được thời gian đã trôi qua.
Dẫn chứng: Khi bạn phải đối mặt với những lo toan bộn bề của cuộc sống cũng như trong kinh doanh bạn đã bao giờ nghĩ đến việc bỏ một số tiền ra để thuê ai đó làm giúp bạn không! Việc đó sẽ giúp cho bạn tiết kiệm được nhiều thời gian hơn để làm việc khác.
Đây là một điển hình khác ở Việt Nam khi đi đâu đó sử dụng một dịch vụ nào đó như: Thi bằng lái, nếu theo đúng thủ tục bình thường bạn có khi phải đợi cả ngày mà vẫn chưa được thi trong khi đó nếu bạn quen biết một người nào đó và bỏ ra một số tiền bạn sẽ được vào thi ngay lập tức khi có mặt ở trường thi trong khi mọi những người khác vẫn phải chở, bạn tiết kiệm một khoảng thời gian khá lớn để làm những việc khác.
Bạn có thể làm việc tích cực sau đó để dành tiền đủ để sống cuộc đời còn lại của mình mà không cần đi làm đó cũng chính là một ví dụ cho việc dùng tiền để có được thời gian trong tương lai.
Đồng tiền không thể nào mua được thời gian đã trôi qua mà nó chỉ giúp chúng ta tạo thêm được nhiều khoảng thời gian cho chính mình, vì vậy hãy biết dung hòa thời gian dành cho chính mình và thời gian để kiếm tiền. Và còn Hạnh Phúc?
Liệu có tiền sẽ có được HạnhPhúc?
Khi bạn yêu một ai đó và người đó cũng yêu bạn với một tình yêu chân thật có thể do hoàn cảnh gia đình như: nhà của cả hai người đều nghèo khi cả hai tiến tới hôn nhân là cả một vấn đề. Nếu công việc làm ăn của cả hai bạn thất bại chắc chắn sẽ xảy ra những xung đột trong gia đình khi đó sẽ dẫn tới sự tan vỡ của hạnh phúc. Lúc này đồng tiền chính là sự đảm bảo để tình yêu có thể có được hạnh phúc.
Khi bạn yêu ai đó, người đó không thích bạn có lẽ vì bạn già, bạn xấu, … nhưng bạn giàu có. Nhưng bạn có tiền, hãy dùng những đồng tiền đó vào những việc như giúp đỡ cô ấy trong những việc gia đình, khó khăn một cách không vụ lợi để từ đó từ tình biết ơn sẽ dần dần biến thành tình yêu. Bạn nên có một lý trí tỉnh táo đừng nên chọn những người yêu tiền của bạn vì khi đó không còn là tình yêu giữa người và người.
Hãy đọc câu chuyện dưới đây làm minh chứng rằng có tiền có thể mua được hạnh phúc
 “Trước đây khi mình còn là thằng nhóc 20 tuổi thì ba mẹ mình vẫn còn đi làm lúc đó ba mẹ mình đã 50 tuổi hết rồi. Mà hàng ngày ba mẹ vẫn phải đi làm để kiểm những đồng tiền mồ hôi nước mắt về để nuôi mình ăn học và chăm sóc gia đình. Rồi trong thời gian làm việc vất vả như thế thì ba mẹ mình bắt đầu nảy sinh bệnh. Ba mình thì bị nào là huyết áp, thận có sạn, máu có mỡ, tiểu đường. Mẹ thì bị viêm khớp, đau đầu thường xuyên. Lúc này mình mới nghĩ ước chi mình đi làm thật nhiều tiền để báo hiếu và trị tất cả các căn bệnh đó cho ba mẹ mình. Thế là mình đi làm lúc này mới cảm nhận được đồng tiền nó cay như thế nào nhưng mình vẫn cố gắng làm việc và rồi cơ hội đã đến. Mình đã có thể kiếm nhiều tiền và đã trị hết những căn bệnh đó cho ba mẹ mình. Thật khó tin phải không các bạn nhưng nó có thật đấy."
Đối với người con niềm hạnh phúc nhất chính là sự phụng dưỡng cha mẹ, khi cha mẹ đã về già đó chính là bổn phận làm của người làm con. Với câu chuyện trên nếu không có tiền chàng trai sẽ đau xót lắm khi chứng kiến cảnh bệnh tật của cha mẹ mình, hạnh phúc sẽ bị vỡ tan.
Đồng tiền không thể mua được hạnh phúc nhưng đồng tiền chính là chất xút tác để đảm bảo cho sự tồn tại và bền vững của hạnh phúc. Vậy về tri thức!
“Tiền có thể mua được một cuốn sách nhưng không mua được kiến thức…”.
Đây là một câu nói rất đúng, vì để có được những tri thức quý giá chúng ta cần phải trải qua cả một quá trình dài để học tập, nghiên cứ ... Nhưng để học tập và nghiên cứu chúng ta cần phải có những sự hỗ trợ từ sách, Internet…, để có được này cần phải có tiền. “Tiền không mua được tri thức nhưng có thể mua được sách để có được tri thức”.
Thực tế đã cho thấy rằng muốn kiếm được nhiều tiền phải có tri thức, vì nếu có nhiều tiền mà không có cái đầu để hiểu biểt, thì cũng có lúc tiền không còn. Nhưng để có được tri thức bạn cần phải có tiền Vì vậy hãy dùng những đồng tiền đầu tư vào để lấy được tri thức từ đó bạn sẽ có nhiều tri thức hơn cũng như có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Tiền giúp chúng ta có được tri thức. Chúng ta không thể nào có được tri thức mà không cần tiền. Tri thức chính là thứ giúp con người đạt đến được điều quan trọng cuối cùng : ‘Địa vị”.
Nhờ có tiền chúng ta có được tri thức, khi có được tri thức chúng ta sẽ có được địa vị. Nếu địa vị chúng ta có được là do người khác để lại (như; cha truyền con nối ) nhưng chúng ta không có tri thức thì cái địa vị ấy sẽ mau chóng sụp đổ. Hãy dùng đồng tiền theo cách mà nó đang được sử dụng bạn sẽ thấy được sức mạnh của nó. Tiền bạc có thể giúp bạn có được địa vị và làm cho địa vị ấy ngày càng vững chắc.
Đồng tiền chỉ là một trong những công cụ phục vụ cho mục đích của con người, nó không phải là thứ có quyền năng tối thượng để biến những điều không thể thành có thể, nhưng chúng ta không thể sống thiếu nó. Bản chất của nó không hề tốt hay xấu, mà là do người sử dụng nó tốt hay lạm dụng nó. Hãy đừng để bạn biến thành nô lệ của đồng tiền, hãy luôn làm chủ nó. Khi bạn đã biết cách làm chủ và sử dụng đồng tiền bạn sẽ là người có tất cả mọi thứ. Đó chính là quan điểm “Tiền không phải là tất cả,nhưng không có tiền thì không có tất cả!”



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Những câu chuyện nhỏ rút ra được những bài học cuộc sống ý nghĩa

Ngày hôm sau, người nọ lại gặp phải chuyện nan giải,bèn đến miếu cầu xin Quan Âm. Bước vào trong miếu, mới phát hiện có một người đang vái lạy Quan Âm, người đó giống Quan Âm như đúc.


Đằng sau mỗi câu chuyện ngắn dưới đây đều ẩn chứa trong đó những bài học cuộc sống ý nghĩa đáng để chúng ta suy ngẫm và học tập.
1. Câu chuyện số 1
Lão hòa thượng hỏi tiểu hòa thượng:
“- Nếu bước lên trước một bước là tử, lùi lại một bước là vong, con sẽ làm thế nào?”.
Tiểu hòa thượng không hề do dự đáp:
“- Con sẽ đi sang bên cạnh”.
Bài học rút ra: Khi gặp khó khăn, đổi góc độ để suy nghĩ, có lẽ sẽ hiểu ra rằng: Bên cạnh vẫn có đường.
2. Câu chuyện số 2
Năm thi đại học, tôi chỉ được 6 điểm, còn con trai của bạn mẹ tôi được 20 điểm, cậu ta đến học tại trường đại học trọng điểm, còn tôi chỉ có thể đi làm thuê.
Chín năm sau, mẹ của cậu ta chạy đến khoe khoang với tôi và mẹ tôi rằng con trai bà ta đang đi phỏng vấn vào chức giám đốc lương tháng vài chục triệu... Còn tôi, lại đang nghĩ: có nên tuyển dụng cậu ta không.
Bài học rút ra: Bạn,có thể không học đại học, nhưng bạn, tuyệt đối không thể không phấn đấu.
Những câu chuyện nhỏ rút ra những bài học cuộc sống ý nghĩa

Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.


3. Câu chuyện thứ 3
Anh chồng nọ mua một con cá về nhà bảo chị vợ nấu, sau đó chạy đi xem phim, chị vợ cũng muốn đi cùng. Anh chồng nói:
“- Hai người đi xem lãng phí lắm, em cứ nấu cá đi, đợi anh xem xong quay về, vừa ăn vừa kể cho em nghe tình tiết của bộ phim”.
Đợi anh chồng xem phim trở về nhà, không nhìn thấy cá đâu, bèn hỏi chị vợ:
“- Cá đâu rồi em?”.
Chị vợ kéo ghế, ngồi xuống, cất giọng bình tĩnh:
“- Em ăn hết cá rồi, nào, lại đây, ngồi xuống em kể cho anh nghe mùi vị của cá”.
Bài học rút ra: Làm người nên như vậy, bạn đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ đối xử lại với bạn như thế.
4. Câu chuyện thứ 4
Một người thợ mộc chặt một thân cây, làm thành ba chiếc thùng.
Một thùng đựng phân, gọi là thùng phân, mọi người đều xa lánh;
Một thùng đựng nước, gọi là thùng nước, mọi người đều dùng;
Một thùng đựng rượu, gọi là thùng rượu, mọi người đều thưởng thức!
Thùng là như nhau, bởi vì đựng đồ khác nhau mà vận mệnh khác nhau.
Bài học rút ra: Cuộc đời là như vậy, có quan niệm thế nào sẽ có cuộc đời như thế, có suy nghĩ thế nào sẽ có cuộc sống như thế!
5. Câu chuyện thứ 5
Anh chồng nhà nọ tan làm về nhà, nhìn thấy vợ đang đánh con trai, không ngó ngàng gì đến họ, đi thẳng vào nhà bếp, nhìn thấy nồi vằn thắn nghi ngút khói trên bàn, bèn múc một bát để ăn.
Ăn xong nhìn thấy vợ vẫn đang đánh con trai, không nhìn nổi nữa, nói:
“- Giáo dục con cái không thể lúc nào cũng dùng bạo lực được em ạ, phải giảng giải đạo lý cho nó hiểu!”.
Chị vợ nói:
“- Em mất công nấu nồi vằn thắn ngon là thế, mà nó lại tè một bãi vào, anh nói xem có điên không chứ?”.
Anh chồng nghe thấy thế, lập tức nói:
“- Bà xã, em nghỉ ngơi chút đi, để anh đánh nó!”.
Bài học rút ra: Người ngoài cuộc, đều có thể bình tĩnh; người trong cuộc, ai có thể thong dong, bình thản? Bởi vậy, đừng tùy tiện đánh giá bất cứ ai, bởi vì bạn không ở trong hoàn cảnh của họ ...

6. Câu chuyện thứ 6
Một công nhân nọ oán thán với bạn của mình rằng:
“- Việc là chúng ta làm, người được biểu dương lại là tổ trưởng, thành quả cuối cùng lại biến thành của giám đốc, thật không công bằng”.
Anh bạn mỉm cười nói rằng:
“- Nhìn đồng hồ của cậu xem, có phải là cậu sẽ nhìn kim giờ đầu tiên, sau đó đến kim phút, còn kim giây chuyển động nhiều nhất cậu lại chẳng thèm ngó ngàng không?”.
Bài học rút ra: Trong cuộc sống thường ngày, cảm thấy không công bằng thì phải nỗ lực làm người đi đầu, oán trách chỉ vô dụng.
Câu chuyện thứ 7
Thượng đế muốn thay đổi vận mệnh của một kẻ ăn xin, bèn biến thành một lão già đến làm phép cho anh ta.
Thượng đế hỏi kẻ ăn xin:
“- Nếu ta cho cậu mười triệu, cậu sẽ dùng nó như thế nào?”.
Kẻ ăn xin đáp:
“- Vậy thì tốt quá, tôi có thể mua một chiếc điện thoại!”.
Thượng đế không hiểu, hỏi:
“- Tại sao lại muốn mua điện thoại?”.
“- Tôi có thể dùng điện thoại để liên lạc với các khu vực trong cùng một thành phố, nơi nào đông người, tôi có thể tới đó ăn xin”, kẻ ăn xin đáp.
Thượng đế rất thất vọng, lại hỏi:
“- Nếu ta cho cậu một trăm triệu thì sao?”.
Kẻ ăn xin nói:
“- Vậy thì tôi có thể mua một chiếc xe. Sau này, tôi ra ngoài ăn xin sẽ thuận tiện hơn, nơi xa đến mấy cũng có thể đến được”.
Thượng đế cảm thấy rất bi thương, lần này, ngài nói:
“- Nếu ta cho cậu một trăm tỷ thì sao?”.
Kẻ ăn xin nghe xong, hai mắt phát sáng:
“- Tốt quá, tôi có thể mua tất cả những khu vực phồn hoa nhất trong thành phố này”.
Thượng đế lấy làm vui mừng.
Lúc này, kẻ ăn xin bổ sung một câu:
“- Tới lúc đó, tôi có thể đuổi hết những tên ăn mày khác ở lãnh địa của tôi đi, không để họ cướp miếng cơm của tôi nữa”.
Thượng đế nghe xong, lẳng lặng bỏ đi.
Bài học rút ra: Trên đời này, không phải là thiếu cơ hội, cũng không phải là vận mệnh trước giờ không công bằng, mà là thiếu đi cách thức tư duy đúng đắn. Tư duy của một người quyết định cuộc đời của người đó. Thay đổi cuộc đời bắt nguồn từ việc thay đổi tư duy.
8. Câu chuyện thứ 8
Một người nọ đứng dưới mái hiên trú mưa, nhìn thấy Quan Âm cầm ô đi ngang qua. Người nọ nói:
“- Quan Âm Bồ Tát, xin hãy phổ độ chúng sinh một chút, cho con đi nhờ một đoạn được không ạ?”.
Quan Âm nói:
“- Ta ở trong mưa, ngươi ở dưới mái hiên, mà mái hiên lại không mưa, ngươi không cần ta phải cứu độ”.
Người nọ lập tức chạy vào màn mưa, đứng dưới mưa:
“- Hiện tại con cũng ở trong mưa rồi, có thể cho con đi nhờ không ạ?”.
Quan Âm nói:
“- Ngươi ở trong mưa, ta cũng ở trong mưa, ta không bị dính mưa, bởi vì có ô; ngươi bị dính mưa, bởi vì không có ô. Bởi vậy, không phải là ta đang cứu độ mình, mà là ô cứu độ ta. Ngươi muốn được cứu độ, không cần tìm ta, hãy đi tìm ô!”,
Dứt lời Quan Âm bèn rời đi.
Ngày hôm sau, người nọ lại gặp phải chuyện nan giải,bèn đến miếu cầu xin Quan Âm. Bước vào trong miếu, mới phát hiện có một người đang vái lạy Quan Âm, người đó giống Quan Âm như đúc.
Người nọ hỏi:
“- Bà là Quan Âm sao ạ?”.
Người kia trả lời:
“- Đúng vậy”.
Người nọ lại hỏi:
“- Vậy tại sao Quan Âm lại vái lạy chính mình?”.
Quan Âm cười nói:
“- Bởi vì ta cũng gặp chuyện khó khăn, nhưng ta biết, cầu xin người khác không bằng cầu xin chính mình”.
Bài học rút ra: Phong ba bão táp của cuộc đời, phải dựa vào chính bản thân mình. Cầu xin người khác không bằng cầu xin chính mình.
9. Câu chuyện thứ 9
Anh chàng nọ: Ông chủ, tắm ở đây mất bao nhiêu tiền?
Ông chủ: Nhà tắm nam 40 nghìn, nhà tắm nữ 400 nghìn.
Anh chàng nọ: Ông ăn cướp đấy à ...
Ông chủ: Cậu muốn đến nhà tắm nam hay nhà tắm nữ?
Anh chàng nọ: Quyết đoán đưa ra 400 nghìn.
Bước vào nhà tắm nữ liếc mắt nhìn, toàn là nam.
Anh em trong nhà tắm: Lại một thằng nữa tới!
Bài học rút ra: Kinh doanh trước giờ không phải là dựa vào giá cả thấp, mấu chốt là dựa theo nhu cầu của khách hàng.
10. Câu chuyện thứ 10
Một người cha nói với con của mình rằng:
“- Hãy nắm chặt bàn tay của con lại, nói cho cha biết con có cảm giác gì?”.
Người con nắm chặt tay:
“- Hơi mệt ạ”.
Người cha:
“- Con thử nắm chặt hơn nữa xem!”.
Người con:
“- Càng mệt hơn ạ!”.
Người cha:
“- Vậy con hãy buông tay ra!”.
Người con thở phào một hơi:
“- Thoải mái hơn nhiều rồi ạ!”.
Người cha:
“- Khi con cảm thấy mệt, nắm càng chặt sẽ càng mệt, buông nó ra, sẽ thoải mái hơn nhiều!”.
Bài học rút ra: Buông tay mới nhẹ nhõm.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Chỉ có những người đã chết và người chưa được sinh ra mới không phạm sai lầm

Đọc câu chuyện này ai cũng rùng mình, suy nghĩ, có người hối hận vì đã có lúc bao che cho con, có lúc bao che cho bản thân, có lúc bao che cho bạn bè, không biết liệu có gây ra sự cố gì nghiêm trọng về sau này không. Sau có người ví việc này với việc phòng cháy hơn chữa cháy. Tốt nhất nên đề phòng củi lửa, phòng chập điện để không xảy ra hỏa hoạn, chứ nhà đã cháy rồi còn cứu chữa làm sao được nữa!

Có một câu nói nổi tiếng của một triết gia Đông phương cổ đại dạy rằng: “Chỉ có hai hạng người không bao giờ có khuyết điểm, đó là những người chưa sinh ra đời và những người đã chết”. Có thể nói đây là một trong những câu nói hay thâm thúy giúp mỗi người chúng ta trưởng thành hơn rất nhiều trong cuộc sống cũng như trong công việc.
Trong cuộc đời mỗi người chắc chắn ai cũng đã từng mắc phải những sai lầm nào đó, vấn đề là chúng ta có dám thừa nhận và thay đổi những sai lầm đó hay không. Như chúng ta biết, một trong những trở ngại lớn nhất cuộc đời của người là ai cũng sợ bị người khác nhìn thấy khuyết điểm của mình, ít ai dám tự nhận ra được những thói xấu, những tật hư, những lỗi lầm, những thiếu sót, những sai lầm, những khuyết điểm mà mình đã và đang mắc phải. Bất kì ai cũng cố gắng né tránh, bưng bít, che đậy khuyết điểm của mình do các vấn đề tâm lý. Chúng ta làm vậy bởi chính lòng tự ái, sự hiếu thắng, sự kiêu ngạo, tính ích kỷ chỉ biết có mình của bản thân. Hầu hết chúng ta luôn quá đề cao cái tôi, cái tôi và chỉ có cái tôi mà thôi. Do vậy, chính câu nói bất hủ trên đã giúp cho mỗi chúng ta tự phải suy ngẫm và tỉnh ngộ. Bài học cho thấy rằng chúng ta không nên quá sợ hãi về những lỗi lầm, khuyết điểm mà chúng ta đã gây ra, ngược lại chúng ta nên thừa nhận và suy ngẫm để bình tĩnh đối diện với những việc đáng tiếc đã xảy ra. Câu danh ngôn đã như một liều thuốc vừa an thần vừa có sự định hướng cho con người.

Chỉ có hai hạng người không bao giờ có khuyết điểm, đó là những người chưa sinh ra đời và những người đã chết

Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Theo Từ điển tiếng Việt của Viện Ngôn ngữ học, thì: “Lỗi (trang 520) là điều không nên không phải trong cách cư xử, trong hành động”; “Khuyết điểm (trang 459) là điều thiếu sót, điều sai trong hành động, suy nghĩ hoặc tư cách” và “Sai lầm (trang 772) là điều trái với yêu cầu khách quan và lẽ phải, dẫn đến hậu quả không hay”.
Như vậy, con người ta trong sinh hoạt hàng ngày rất dễ mắc phải những lỗi nhỏ, những sai sót nhỏ, những khuyết điểm nhỏ. Nếu được phát hiện sớm, được chỉ bảo để sửa chữa, được răn đe để sửa chữa thì còn rất dễ, rất đơn giản. Nhưng nếu tự mình cứ cố bưng bít che đậy, không ai phát hiện ra hoặc có người cố tình bao che, lờ đi, chống lưng, tiếp sức, thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng. Lúc này, “cái xẩy đã nẩy cái ung”, chỉ còn nước đổ vỡ, nước bế tắc.
Khuyết điểm, sai lầm qua văn chương chữ nghĩa:
Nhà triết học cổ đại Publilius Syrus (Thế kỷ thứ nhất sau Công nguyên) có ba câu danh ngôn về khuyết điểm, sai lầm mà về sau được nhiều sách giáo khoa, sách triết học, sách dạy làm người trích dẫn.
Câu 1 của Syrus là: “Cái tệ hại nhất của khuyết điểm là không biết mình mắc khuyết điểm”. Câu này quá đúng, quá rõ, quá thực tế.
Theo dõi trên truyền thông hàng ngày ta thấy nhiều vụ, nhiều việc dẫn đến án tử hình, án chung thân mất cả cuộc đời cũng chỉ vì trong suốt cả một quá trình can phạm làm những việc sai, làm những việc trái pháp luật mà không ai phát hiện ra hoặc có người phát hiện ra mà không dám nói, không dám tố cáo. Khi tòa đã xử rồi, ai cũng nói vuốt đuôi:
“- Sao không ngăn chặn từ đầu, việc rõ như ban ngày như thế sao cứ che dấu mãi”!
Câu thứ 2 của Syrus là: “Người khôn ngoan khi thấy khuyết điểm của người khác thì phải lấy đó làm gương để tự sửa mình”. Câu này lại càng quá đúng, quá thực tế. Những người trực tiếp tham dự phiên tòa hoặc theo dõi tường thuật qua truyền hình, qua loa đài khi xử một người có tội, một tập thể có tội, thì dù là ở tòa án dân sự hay tòa án hình sự, ai cũng giật mình thon thót, mồ hôi kín đáo vã ra, hơi thở lúc nhanh lúc chậm bất thường, tự kín đáo liên hệ xem mình đã vướng mắc chỗ nào, có lỗi nào giống họ không. Lúc trở ra, vợ nói với chồng, bạn bè nói với nhau:
“- Thôi liệu mà rút ra khỏi cái hợp đồng ma quỷ ấy, kẻo chết oan có ngày”.
Có người lại cay đắng lẩy Kiều: “Ba mươi sáu chước, chước nào là hơn”.
Câu thứ 3 của Syrus là: “Ai tự nhận ra được khuyết điểm của mình thì có thể có lần sau trong sạch”. Câu này cũng quá đúng, quá lôgích, quá thực tế. Một người say rượu lúc tỉnh lại thấy xấu hổ, thấy nhếch nhác với những người xung quanh thì chắc chắn lần sau sẽ không dám uống quá mức nữa. Có người phạm tội do sợ bị người ta đánh, người ta giết nên phải trốn biệt. Sau được gia đình vận động, công an kêu gọi đã tự ra đầu thú, tự nộp mình cho công an bắt giữ để được đi cải tạo thành người lương thiện. Những người này do cải tạo tốt, thường được trả tự do sớm trong những dịp lễ, tết.
Người Li Băng cổ có một câu nói rất dí dỏm, rất thực tế, rất bình dân dễ hiểu để liên hệ tới những cái xấu, cái dở mà tự mình không bao giờ có thể nhìn thấy được. Đó là câu: “Nếu con lạc đà nhìn thấy được trên lưng nó có cục bướu to lồi lên, nó sẽ rất xấu hổ”.
Người Trung hoa cổ nói thẳng: “Chỉ có người bên ngoài mới nhìn thấy rõ được những thói hư tật xấu của người khác”. Nhờ có cái gương soi hàng ngày ta mới biết rõ trên mặt có dính nhọ hay không, tóc tai có bờm xờm quá không, đeo cái kính đen này có to quá so với mặt ta không. Còn cái gương soi sinh học hàng ngày giúp ta phát hiện ra mọi khuyết điểm, thói xấu của bản thân mình chính là những người thân của ta (cha, mẹ, anh chị em, vợ chồng) hoặc những người bạn tốt cùng cơ quan, cùng khu phố với ta. Thành ngữ xưa đề cao người bạn biết phê bình thẳng thắn, mang tính xây dựng giúp ta trưởng thành, giúp ta nên người qua những câu nổi tiếng:
“Người khen ta là bạn ta. Người chê ta là thầy ta”.
Hoặc: “Những nơi cay đắng là nơi thật thà”.

Hoặc: “Nói thật mất lòng”.

Hoặc: “Thuốc đắng giã tật”.


May mắn thay cho những ai không sợ cay đắng, không hay mất lòng hoặc tự ái vặt mà bình tĩnh tiếp thu được những phản ảnh của chiếc “gương soi của cuộc đời” mà kịp thời lau được những “vết bẩn” trên mặt, chải lại được mái tóc tươm tất chỉnh tề thì quá hạnh phúc, quá khôn ngoan.
Còn những người sợ sự góp ý, sợ sự phê phán, sợ sự nói thật của bạn bè thì sao? Sẽ là quá nguy hiểm, quá không may cho người đó. Vì như nhà Hiền triết cổ đại Horace (Năm 65 – năm 8 trước Công nguyên) đã dạy bảo: “Sự sợ sệt về một khuyết điểm sẽ khiến phải rơi vào sự tồi tệ hơn”.
Ở nhiều nước châu Âu, trong sách giáo khoa dạy làm người, khi dẫn chứng câu nói này của Horace về tai hại của việc không giải quyết ngay từ lúc phạm lỗi nhỏ để đến khi gặp tai họa lớn người ta thường trích dẫn câu chuyện đau lòng sau đây: Có một cậu bé nhà con một nên rất hư, cậu sang ăn trộm trứng gà nhà hàng xóm, ăn cắp tiền của gia đình để tiêu sài. Cha mất sớm nên người mẹ thương con, bỏ qua hết và còn bao che cho thói ăn trộm, ăn cắp của con. Khi lớn lên cậu con trai hư hỏng hoàn toàn, tham gia xã hội đen nên bị bắt và bị xử tử hình. Trước khi bị xử bắn, lúc bà mẹ gặp cậu lần cuối, cậu đã nghiến răng cắn tai mẹ và khóc nức nở: “Mẹ ác quá, mẹ đã không dạy con nên người để con phải chết như ngày hôm nay”.
Đọc câu chuyện này ai cũng rùng mình, suy nghĩ, có người hối hận vì đã có lúc bao che cho con, có lúc bao che cho bản thân, có lúc bao che cho bạn bè, không biết liệu có gây ra sự cố gì nghiêm trọng về sau này không. Sau có người ví việc này với việc phòng cháy hơn chữa cháy. Tốt nhất nên đề phòng củi lửa, phòng chập điện để không xảy ra hỏa hoạn, chứ nhà đã cháy rồi còn cứu chữa làm sao được nữa!
Không ai chê trách người có lỗi biết nhận lỗi. Ai ai cũng chê trách người có lỗi mà không biết nhận lỗi và không biết sửa chữa sai lầm. Đúng như nhà Triết học cổ đại người Ấn độ Avandanas đã viết: “Hãy biết đỏ mặt vì xấu hổ về những khuyết điểm anh mắc phải chứ không có gì phải đỏ mặt vì xấu hổ khi ta biết sửa chữa những khuyết điểm ấy”. Ông bà ta cũng đã nhân ái dặn dò con cháu nên xử thế độ lượng, khoan dung với những người có lỗi đã biết sửa chữa lỗi lầm qua câu: “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”. Thật đáng trân trọng sự tha thứ cho những ai biết sửa chữa lỗi lầm.
Đến đây có thể tạm sơ kết về khuyết điểm, sai lầm. Đúng như một danh ngôn cổ của người Scotland: “Người nào không có khuyết điểm, chính là người vô tích sự”. Đúng quá rồi còn gì nữa, vì chỉ có người không làm gì cả mới không có khuyết điểm, vì người đó đã được xếp vào diện “chưa sinh ra đời” hoặc “đã lìa khỏi cuộc đời” như danh ngôn ở phần đầu đã quy định.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Câu chuyện con cua và bài học lớn về cuộc sống ý nghĩa

Sau cái lần đó, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bẵng đi một thời gian, tôi vô tình đọc được một định luật, trong cuốn sách “30 định luật thần kỳ của cuộc sống”. Định luật này dựa trên hiện tượng đàn cua trên, và tôi ngộ ra nhiều điều từ đó.

Các bạn có biết tại sao không? Hãy đọc câu chuyện sau các bạn sẽ rõ.
Một buổi chiều lang thang trên bờ biển, tôi thấy một bác ngư dân để một cái xô rất nhiều cua trên bên cạnh ông. Thấy thế tôi mới thắc mắc hỏi: Tại sao cái xô không có nắp đậy? Bác không sợ cua nó bò ra hết à? Và cũng nhờ vậy tôi mới có được câu giải thích: “Ngốc quá, một con cua thì có thể leo ra ngoài dễ dàng nhưng với một đàn cua thì không. Bởi khi bất kỳ con cua nào cố gắng trèo ra sẽ bị những con cua khác nắm chân lôi xuống. Cứ như thế, chẳng con cua nào ra khỏi cái xô được, vậy cần gì đậy nắp”.
Không tin bữa nào rảnh bạn thử làm một cuộc thí nghiệm và ngồi quan sát hiện tượng này bạn sẽ thấy rất thú vị đấy. Nhưng có điều, bọn cua nó làm vậy không phải do suy nghĩ, mà do bản năng.



Sau cái lần đó, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bẵng đi một thời gian, tôi vô tình đọc được một định luật, trong cuốn sách “30 định luật thần kỳ của cuộc sống”. Định luật này dựa trên hiện tượng đàn cua trên, và tôi ngộ ra nhiều điều từ đó.
Có bao giờ bạn muốn làm một điều gì đó mà bị bạn bè, gia đình, người thân ngăn cản chưa?
Có bao giờ bạn cho đó là đúng nhưng hầu như tất cả mọi người đều bảo là sai chưa?
Có bao giờ bạn hành động theo trái tim mình nhưng bị ném đá tơi tả chưa?
Chắc chắn, ít nhất một đôi lần bạn gặp trường hợp tương tự. Đây là định luật xã hội, nhưng gắn chặt với định luật của tự nhiên.
Khi bạn cố gắng bắt đầu đi trên một con đường mới, hướng đi mà những người khác rất thận trọng. Thì họ sẽ làm tất cả những gì có thể để kéo bạn trở lại. Những gì họ đang thực sự làm là chiếu nỗi sợ hãi của chính mình vào tình huống của bạn. Họ thậm chí có thể cảm thấy rằng họ đang giúp đỡ bạn-rằng họ đang hướng bạn khỏi thất vọng và thất bại. Nhưng không, họ đang giữ bạn ở chính vị trí mà họ đang ở mà thôi.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Vì vậy, khi bạn thật sự muốn làm một điều gì thì khó khăn lớn nhất chính là vượt ra khỏi đám đông còn lại. Nếu không học cách vượt qua, thì bạn cứ ở lại trong chính “cái xô” đó mãi thôi.
Ai thận trọng quan sát và kiên quyết vững vàng sẽ tự nhiên dần trở thành bậc anh tài.
Những lúc cảm giác rằng mình đang bị lôi kéo và chi phối bởi cách nghĩ của người khác quá nhiều, bạn hãy bình tâm lại, suy xét mọi thứ cho thật sáng rõ, rồi đưa ra quyết định mạnh mẽ nhất của mình và thực hiện đến cùng. Đó là cách để bạn ngày càng tự tin và bản lĩnh hơn trong mỗi hành động của mình.
Chúc bạn luôn vững vàng tiến về phía trước.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Ông thợ xây và bài học vô cùng nghiệt ngã khiến ai cũng phải suy ngẫm

Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ông đến, trao cho ông chiếc chìa khóa của ngôi nhà và nói: “Ông đã gắn bó và làm việc rất tận tụy với hãng trong nhiều năm, để tưởng thưởng về sự đóng góp của ông cho sự thịnh vượng của hãng, chúng tôi xin tặng ông ngôi nhà vừa xây xong!”

Đây không phải là câu chuyện mới, nhưng có lẽ nhiều người chưa được nghe hoặc đọc. Vì thế sống hay sống đẹp muốn được chia sẻ với các bạn câu chuyện ý nghĩa này. Nội dung câu chuyện như sau.
Có một người thợ xây nọ đã làm việc rất chuyên cần và hữu hiệu trong nhiều năm cho một hãng thầu xây dựng. Một ngày kia, ông ngỏ ý với hãng muốn xin nghỉ việc về hưu để vui thú với gia đình.
Hãng thầu rất tiếc khi thiếu đi một người thợ giỏi đã tận tụy nhiều năm. Hãng đề nghị ông cố gắng ở lại giúp hãng xây một căn nhà trước khi thôi việc. Ông ta nhận lời.

Vì biết mình sẽ giải nghệ, cùng với sự miễn cưỡng, ông ta làm việc một cách tắc trách qua quít, xây dựng căn nhà với những vật liệu tầm thường, kém chọn lọc, miễn có một bề ngoài đẹp đẽ mà thôi.
Ông thợ xây và bài học nghiệt ngã khiến ai cũng phải suy ngẫm
Cuộc đời là một công trình kiến trúc do chính mình tạo nên.


Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ông đến, trao cho ông chiếc chìa khóa của ngôi nhà và nói: “Ông đã gắn bó và làm việc rất tận tụy với hãng trong nhiều năm, để tưởng thưởng về sự đóng góp của ông cho sự thịnh vượng của hãng, chúng tôi xin tặng ông ngôi nhà vừa xây xong!”
Thật là bàng hoàng! Nếu người thợ biết mình sẽ xây cất căn nhà cho chính mình thì hẳn ông ta đã làm việc cẩn thận hơn và chọn lựa những vật liệu có phẩm chất hơn. Sự làm việc tắc trách chỉ có mình ông biết và nay thì ông phải sống với căn nhà mà ông biết rõ là kém phẩm chất như thế nào.
Câu chuyện người thợ xây cũng tương tự như chuyện đời của chúng ta. Cũng như người thợ già kia, chúng ta thường tạo dựng một đời sống hào nhoáng, tạm bợ, đua đòi không chú trọng tới phẩm chất của nó.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Nhiều khi ngồi kiểm điểm những sự bê bối của mình trong quá khứ, chúng ta thấy mình đang phải cam chịu những hậu quả của nó.
Cuộc đời là một công trình kiến trúc do chính mình tạo nên.
Đời sống hiện tại là kết quả của sự tạo dựng trong quá khứ, đời sống ngày mai sẽ là kết quả của sự tạo dựng hôm nay.

Vì thế hãy xây dựng đời mình một cách đúng đắn ngay từ khi có thể để sau này không phải hối tiếc điều gì.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Chính sự mất mát dạy cho chúng ta giá trị của tất cả mọi thứ

Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.

Đừng mất thì giờ phân định việc thị phi cho rành mạch đen trắng trong khi tất cả đều chỉ là tương đối trong tục đế mà thôi. Cái đúng với người này có thể sai với người khác, cái phải ở chỗ kia có thể trái ở nơi nọ, cái đang đúng lúc này không hẳn sẽ đúng về sau.
Hãy xét đoán chính mình mà đừng xét đoán kẻ khác dầu họ tốt xấu thế nào đi nữa.
Đừng là gì cả ... Nếu là gì đó bạn sẽ đau khổ ... Vì bạn sẽ khó mà sống với con người thật, với giá trị thật của chính mình.
Ai biết lắng nghe, học hỏi, chiêm nghiệm bài học của chính đời mình, dù khổ hay vui, dù thành hay bại, người ấy đang thật sự thiền, hay đúng hơn là đang sống giáp mặt với chân lý muôn đời.
Đừng bám víu vào điều gì, vì bám víu là dính mắc, là trói buộc là đau khổ... Và là không còn thong dong tự tại nữa.

Chính sự mất mát dạy cho chúng ta giá trị của mọi thứ
Thương và ghét, cả hai đều đau khổ bởi vì đều do tham ái gây ra. Muốn là khổ. Muốn mà không được cũng khổ. Ngay cả khi có được cái mà bạn muốn, cũng là đau khổ nữa, bởi vì khi được chúng, bạn lại lo sợ sẽ mất chúng.
Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành. Mỹ phẩm tốt nhất là nụ cười. Nữ trang quý nhất là sự khiêm tốṇ. Trang phục đẹp nhất chính là sự tự tin.
Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim.
Bí quyết lớn nhất của thành công là thành thật.
Cuộc sống muôn đời vẫn đẹp chỉ có cái ta ảo tưởng mới biến cuộc đời thành bể khổ mà thôi.
Cuộc sống vận hành khi bạn chọn những gì bạn đang có. Thật ra, những gì bạn đang có chính là những gì bạn đã chọn.
Thế giới là một sàn diễn. Ai cũng phấn đấu để có một vai. Đừng nản lòng khi gặp những điều kiện bất lợi.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Đừng bận tâm về nhận xét của ai đó về mình.
Tâm là tên lừa đảo lớn nhất. Người khác có thể dối bạn nhất thời, tâm dối gạt bạn suốt đời.
Hạnh phúc đích thực là ngay nơi thực tại đang là.
Nếu suốt đời chỉ lo chờ mưa bão, thì sẽ không bao giờ thưởng thức được nắng ấm.
Đừng bao giờ so sánh cuộc đời mình với bất cứ ai, vì mỗi người là bài học nhân quả của chính cuộc đời của họ.
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả..."lặng nhìn không nói năng" ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.
Mỗi khi ta rơi vào tâm trạng buồn, thương, giận, ghét... chỉ nhìn vào tâm như nó đang là... Đừng đặt tên, phán xét gì cả...Chính là ta đang trải nghiệm chân lý...
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.
Chính sự mất mát, dạy cho chúng ta giá trị của mọi thứ.

Thế giới như một tấm gương, bạn nhăn mặt với nó, nó nhăn lại với bạn, bạn mỉm cười với nó, nó mỉm cười với bạn.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Tâm sự của ông chồng bị vợ coi là một người khô khan, không có tình cảm

Chỉ vì một từ em mà chị đã xao lòng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.

Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: “Hôm nay thấy thế nào? Còn đau không?”.
Người ấy đến thăm, hỏi: “Hôm nay em thấy thế nào? Còn đau không em?”.
Chồng hì hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng đến, nói: “Ăn đi cho toát mồ hôi...”
Người ấy đến đúng lúc bát cháo còn để trên bàn, bảo: “Em ăn đi kẻo nguội...”
Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái áo khoác bảo: “Trời lạnh đấy...”
Người ấy nhìn thấy quấn kín mít trong đống áo quần, hỏi: “Có lạnh không em?”
Chỉ thêm một từ “em” mà sao nghe lòng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu dàng, thật trìu mến, thật đáng yêu.
Chỉ thiếu một từ “em” mà thấy lòng lạnh tanh, ngao ngán thấy ông chồng thật khô khan, cục mịch.
Chỉ vì một từ em mà chị đã xao lòng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.
Chị thật chóng quên. Trước kia anh đâu có thế. Nhưng ...
tâm sự của người chồng khô khan không lãng mạn


Anh vừa hoàn thành công trình được nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa vợ đi nhà hàng chiêu đãi, mặc cho đồng nghiệp í ới rủ rê đi nhậu, nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ:
- Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này đã về ...
Nguội cả niềm vui.
Vui quá vì nhận được một hợp đồng béo bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, thương vợ quá nên bàn:
- Em tìm thuê lấy người giúp việc cho đỡ vất ...
Vợ cau có:
- Sợ vợ vất vả hay thích có bà bé trong nhà?
Tình yêu vụt tắt.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Có hôm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng kìm được lòng đến bên vợ hôn một cái. Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên hỏi:
- Hôm nay lại làm gì nên tội hả? Anh khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu cũ phải không?
Nói là vì yêu vợ quá thì vợ lại phì vào mặt bảo:
“- Đừng giả dối, đừng đánh trống lảng...”.
Buồn cả người.
Có hôm công việc không suôn sẻ, vừa mệt, vừa chán, chỉ mong được về nhà nằm nghỉ bên vợ con cho quên hết sự đời, vậy mà vừa mở cửa, mới bước được có một chân vào nhà vợ đã nhìn lom lom hỏi:
- Hôm nay cãi nhau với con nào hả? Sao mặt mũi trông như thất tình vậy?
Cứ nghĩ, giá như vợ chỉ hỏi một câu:
“- Anh có chuyện gì mà trông mệt thế?”,
 chắc sẽ bật khóc mà nói:
“- Không có em chắc anh không sống nổi...”.
Vợ bước từ phòng tắm ra, trông vợ mát mẻ cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra ôm vợ vào lòng, ghé tai nói khẽ:
“Em xinh thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp bằng ngàn loài hoa ấy...”.
Vợ hất tay, nguýt dài:
“Đừng có tán, tính chuyện vớ vẩn hả ... người ta đang mệt đây, để cho người ta yên”.
Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.
Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan cực đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cô gái phải trầm trồ khen, sướng run cả người, tin chắc vợ sẽ vui lắm đây. Vậy mà vợ chỉ nhìn bó hoa đã hỏi ngay:
“- Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào mua hộ?”
Niềm vui chợt tắt.
Nhưng nào đã xong, vợ truy mãi đành phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật thôi đấy), vợ giãy lên đành đạch tưởng bị đứt ruột, kêu rầm:
“- Kỳ sau đến ngày sinh nhật tôi ông cứ mua cho tôi con gà để tôi ôm là được, đừng có hoa hoét làm gì phí tiền...”.
Cứ thế mà những lời có cánh, những hành động galăng dần dần mai một, héo hon, khô đét.
Có nhiều lúc khao khát được nói những lời yêu thương, khao khát được bày tỏ tình cảm với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt ngào âu yếm, sợ phải nhìn ánh mắt nghi ngờ của vợ, sợ phải nghe vợ nói:
“- Đừng có mà giả tạo, đừng có mà nói điêu...”.
Vợ chẳng biết chính mình đã biến chồng thành mảnh ngói khô khan để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng. Để rồi xao lòng với người đàn ông khác bởi một tiếng “em”..



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Bạn có thể thay đổi được vận mệnh nếu tích được 20 đức tính này

Mỗi người đều nên tu dưỡng lòng nhân ái trong mình. Bởi người có tấm lòng nhân ái luôn sống nhẹ nhàng mà lại dễ dàng nhận được sự hợp tác từ người khác.


Người xưa có điều rằng: “Có đức mặc sức mà ăn”, học được cách tích đức, tức là ta đã học được cách cải biên số phận của mình, mang lại phước lộc dồi dào. Vậy làm thế nào để tích đức ngay cả khi không có điều kiện vật chất? Dưới đây là 20 cách tích đức cải tạo vận mệnh mà ai cũng làm được
1. Tích đức từ lời nói
Lời nói cần phải thể hiện sự khoan dung độ lượng đối với người khác. Lời nói thẳng: Có thể chuyển sang cách nói “vòng, nói giảm, nói tránh” một chút. Lời nói lạnh như băng: Hãy hâm nóng lên một chút trước khi nói. Lời nói phê bình người khác: Trước khi nói hãy chú ý cân nhắc đến lòng tự tôn của người nghe. Một lời khen ngợi đúng lúc có giá trị ngàn vàng.
2. Tích đức từ việc giữ lễ tiết
Người có lễ tiết đi khắp thiên hạ cũng khó có người trách mắng, không ưng ý.
3. Tích đức từ chung thủy
Phàm là vợ chồng, nên sống chung thủy, không ngoại tình, không hãm hại hôn nhân của người khác, nếu ta làm vậy thì về sau bản thân ta và con cháu luôn bị người khác phản bội và phá hoại hạnh phúc của mình. Rồi lại sẽ gặp quả báo đau khổ.
4. Tích đức từ tính cách khiêm nhượng
Người xưa nói: Người kiêu căng ngạo mạn, thích thể hiện tài năng thì đi đâu cũng có kẻ địch. Tránh khoe khoang tài năng của mình mọi lúc mọi nơi. Buông bỏ kiêu căng, giảm bớt tự kỷ. Không nên ở trước mặt người đang thất ý mà đàm luận về đắc ý của mình. Làm người, trước là đừng khoa trương tùy tiện, sau đừng đắc ý, nên khiêm nhượng một chút.
5. Tích đức từ việc cứu người
Khi gặp người bị nạn, gặp khó khăn, rơi đồ xuống đường, nên đến giúp đỡ, nếu ta bỏ đi thì ắt về sau sẽ gặp quả báo.

Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Nhìn thấy những đoạn đường hư, lở,… Chúng ta nên mở lòng bồi đường, đắp lộ để cho nhiều người đi qua được bình an.
6. Tích đức từ việc hạn chế sát sinh
Sát sinh là tội ác thất đức trên đời. Nên buông dao xuống và nhớ rằng: Sinh mạng của chúng cũng như chúng ta, ăn đồ sát sinh, nên nghĩ đến là khi cầm dao giết nó, nó đã kêu lên thảm thiết và đau đớn cầu xin chúng ta như thế nào, nó chẳng khác gì chúng ta khi bị kẻ thù cầm dao cắt cổ rồi ăn xác chết của nó.
7. Tích đức từ việc làm ăn lương thiện
Nếu kinh doanh mà làm ăn lừa đảo, trốn thuế, cân sai, ăn bớt, thay linh kiện kém, sản phẩm gây độc hại cho nhiều người sử dụng, dùng âm mưu hãm hại đối thủ, bán cho xong tay, rồi mặc cho sự đau khổ của người khác thì những việc làm thất đức của bản thân, về sau ta và con cháu của ta phải gánh chịu Quả Báo rất nặng. Làm ăn chân chính và Tích Đức thì có Phúc lớn về sau.
8. Tích đức từ việc thành thật với mọi người
Không thành thật sẽ khó tồn tại, người giả dối tất sẽ không có bạn chân thành. Luôn lấy thành tín làm gốc, coi trọng thành tín trong mọi mối quan hệ. Dùng thành tín thu phục người khác, sẽ dễ đạt được thành công. Một người nếu như mất đi sự thành thật thì làm việc gì cũng khó. Bất kể lý do gì cũng không thể giải thích được lý do sự giả dối của bản thân.


9. Tích đức từ việc tôn trọng người khác
Đem lòng tự tôn của người khác đặt ở vị trí cao nhất. Cố gắng để người khác cảm nhận thấy sự tôn nghiêm của bản thân mình. Tôn trọng người yếu kém hơn mình càng là đáng quý. Địa vị càng cao thì càng không thể khinh thường người khác.
10. Tích đức từ giữ thể diện cho người khác
Ở một số tình huống việc “không nể mặt” là một thái độ vô lễ lớn nhất.

Người phương đông rất xem trọng thể diện vì vậy ở bất cả thời điểm nào cũng nên giành cho người khác một “lối thoát” để giữ thể diện.
Nhìn thấy rõ một người cũng đừng nên chỉ thẳng ra, hãy lựa lúc mà nói.

Hãy nhớ đừng bao giờ làm tổn thương thể diện của người khác bởi hậu quả của nó là khôn lường.
Trong một số tình huống, vạch trần người khác là một cái tội đẩy người ta đến đường cùng.
11. Tích đức từ việc tín nhiệm người khác
Người có tính đa nghi trời sinh thì khó có người bạn chân thành.

Được người khác tin tưởng, tín nhiệm là một loại hạnh phúc.
Người có bao nhiêu tín nhiệm thì sẽ có bấy nhiêu cơ hội thành công.
Người xưa nói: “Đã nghi ngờ người thì không kết giao, đã kết giao thì không nên nghi ngờ người.”

12. Tích đức từ việc cho người khác sự thuận lợi
Cho người khác được lợi cũng chính là làm lợi cho mình.
Thời điểm người khác cần bạn nhất, hãy sẵn sàng cho họ một bờ vai để nương tựa.

Suy nghĩ cho người khác cũng chính là suy nghĩ cho bản thân mình.
13. Tích đức từ việc hiểu người khác
Mọi người, ai cũng mong muốn người khác hiểu và thừa nhận mình.Hiểu người khác cũng chính là một cách đem lại lợi ích cho người khác.
14. Tích đức từ việc giúp đỡ người khác
Ở vào thời khắc quan trọng, ai mà không hy vọng có người trợ giúp mình?

“Vì người khác” sẽ luôn luôn chiến thắng “vì mình”.
Lòng tốt sẽ luôn luôn được người khác khắc sâu, nhớ kỹ.
Khi giúp đỡ người khác cũng phải tìm cách để đối phương vui cười mà tiếp nhận.

15. Tích đức từ việc biết cảm ơn người
Cảm ơn là một cách ngợi ca cuộc đời.
Trong cuộc sống, lời cảm ơn kịp thời sẽ khiến mọi người thân thiện với nhau hơn.

Cảm ơn đối thủ là một cách thể hiện của người có chí khí.
16. Tích đức từ đôi tay
Học cách ca ngợi, vỗ tay tán thưởng người khác.

Mỗi người đều cần tiếng vỗ tay của người khác bởi vì ủng hộ, khen ngợi người khác là điều cần có ở mỗi người.
Không biết vỗ tay, khen ngợi người khác thì đời người thực sự quá nhỏ hẹp.
Cho người khác tiếng vỗ tay kỳ thực là cho chính bản thân mình.

17. Tích đức từ lòng nhân ái của bản thân

Mỗi người đều nên tu dưỡng lòng nhân ái trong mình. Bởi người có tấm lòng nhân ái luôn sống nhẹ nhàng mà lại dễ dàng nhận được sự hợp tác từ người khác.
18. Tích đức từ lòng lương thiện
Không có ai là không muốn làm bạn, làm hàng xóm hay hợp tác với người có tấm lòng lương thiện.
Người lương thiện có thể thu phục người khác. Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm.
19. Tích đức từ sự biết lắng nghe
Người xưa có câu: “Nhìn nhiều, nghe nhiều và nói ít”. Người biết lắng nghe thường được lòng người khác bởi lắng nghe là một cách lấy lòng người khác tốt nhất.
20. Tích đức từ lòng khoan dung
Không thể khoan dung người khác có thể là bởi vì lòng dạ của mình còn quá nhỏ hẹp! Dùng khoan dung có thể cải biến một con người lầm lỗi. Người có lòng khoan dung sẽ dễ dàng chiếm được lòng người khác. Hãy học cách tha thứ khuyết điểm của người khác. Đôi lúc, một quan hệ tốt đẹp là từ nhẫn mà sinh ra đấy!


Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Giả vờ cần tiền để hỏi vay mượn bạn bè và cái kết không ngờ tới

“Hai người bạn cho em mượn tiền đó ngày thường chưa từng làm phiền em bất cứ chuyện gì; những người bạn còn lại thì động một chút là làm phiền em, lúc thì là vấn đề về máy tính, lúc thì là vấn đề cổ phiếu, lúc thì là vấn đề đầu tư…”


Tháng trước, một người bạn tên Lam của tôi vì xảy ra chút vấn đề trong việc làm ăn nên anh đang cần gấp một số tiền. Khi anh gọi điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ bởi vì quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở bạn bè thông thường mà thôi. Vì vậy, tôi có chút do dự.
Tôi nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh nha.”
Tôi suy nghĩ 10 phút rồi quyết định cho anh ta mượn số tiền đó. Sau một tuần, anh ấy đã đem tiền trả cho tôi, sau đó mời tôi đi uống trà.
Anh ta nói: “Anh đồng ý cho tôi mượn tiền thực sự là nằm ngoài dự đoán của tôi đó!”
Tôi hỏi: “Tại sao vậy?”
Anh ta trả lời rằng:
“- Trước khi gọi cho anh tôi đã gọi 9 cuộc điện thoại, anh là người thứ 10. Khi anh nói một lát sẽ gọi lại cho tôi, tôi cho rằng mình cần phải gọi cuộc điện thoại thứ 11 rồi. Tôi dựa vào độ thân thiết mà gọi 10 cuộc điện thoại này, càng gọi về sau thì càng không có lòng tin. Vì vậy, lúc gọi cho anh thì tâm trạng của tôi chỉ là thử vận may mà thôi.”
Với chủ đề này mà chúng tôi đã bàn luận rất nhiều chuyện, cuối cùng anh tổng kết một câu:
“- Nếu không phải lần mượn tiền này, tôi còn tưởng rằng mình có rất nhiều bạn bè, bây giờ tôi mới hiểu thì ra tôi cô đơn đến như vậy.”
Giả vờ cần tiền để hỏi vay bạn bè và cái kết không ngờ
Mấy ngày sau đó tôi đều nghĩ về chuyện này. Sau đó tôi quyết định tìm hiểu xem rốt cuộc mình có cô đơn như người bạn đó của tôi không?
Trước khi bắt đầu, tôi gọi điện thoại nói cho anh biết về dự định của mình, anh cười và nói rằng:
“- Tôi khuyên anh vẫn không nên làm trò đùa này, nếu không chính nó sẽ khiến anh cảm thấy rơi từ thiên đường xuống địa ngục đó.”
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Tôi chọn ra tên của những người mà tôi tự cho là thân thiết đang ở bên cạnh tôi hiện nay, những người này đều đang ở trong nước, những người ở nước ngoài tạm thời không cho vào. Họ và tôi từ trước đến giờ chưa từng có sự vay mượn về tiền bạc và cũng không có liên quan gì đến công việc. Chúng tôi thường đi cùng nhau, hoặc là đi ăn cơm, hoặc là đi uống trà, hoặc là đến quán rượu. Tôi từng giúp họ trong những chuyện nhỏ nhặt rất nhiều lần, có 9 người bạn cùng chơi xưa nay. Vả lại với thực lực tài chính của họ thì cho mượn mấy triệu đồng chắc chắn không phải vấn đề gì to tát.
Giả vờ cần tiền để hỏi vay bạn bè và cái kết không ngờ


Tôi gửi tin nhắn với nội dung gần giống nhau cho từng người trong số đó:
“- Bây giờ em gặp phải một chút rắc rối, cần hỏi mượn anh ít tiền, em sẽ trả trong vòng một tháng. Nếu như được thì gọi cho em, không được thì gửi lại một tin nhắn, cũng không sao, em chờ câu trả lời của anh”.
Tôi gửi tin nhắn từ chiều hôm qua, chưa đến giờ cơm tối đã nhận được 7 tin nhắn và 2 cuộc điện thoại. Trong đó có một cuộc điện thoại gọi đến sau khi tôi gửi tin nhắn đi khoảng 20 phút, còn một cuộc điện thoại gọi đến sau khi tôi gửi tin nhắn đi khoảng hai tiếng rưỡi.
7 tin nhắn có nội dung như sau:
Tú: Thực sự xin lỗi! Hiện tại anh có chút khó khăn, thật đó, nếu không vấn đề của em chắc chắn không cần phải nói đâu. Em hỏi người khác xem sao, xin lỗi nha.
Nam: Tuần trước em vợ anh vừa mới hỏi mượn 33 triệu xong, tháng sau thì may ra anh mới có thể cho chú mượn, thực sự xin lỗi!
Hải: Thời gian này bản thân anh cũng rất khó khăn, cách đây không lâu anh chơi cổ phiếu đã thua rất nhiều tiền. Xin lỗi nha, nếu tình hình của anh mà ổn thì không thành vấn đề.
Khải: Thực sự xin lỗi, tiền của anh đều ở trong cổ phiếu hết rồi!
Thanh: Sao em lại phải mượn tiền vậy? Hôm qua anh mới cho người ta vay 33 triệu, cho vay lấy lời, em lại không nói sớm hơn. Xin lỗi nha, em nghĩ cách khác xem.
Sáu: Xin lỗi nha, gần đây anh đổ tiền vào cổ phiếu hết rồi, trong tay không có tiền mặt, thật ngại quá.
Chính: Con trai anh khai giảng là phải chuyển đến trường học mới, khai giảng là phải đóng 11.5 triệu. Thực sự anh không thể nào giúp em, mong em thông cảm.
Điện thoại là do người bạn Kiên và Tuấn gọi đến.
Giả vờ cần tiền để hỏi vay bạn bè và cái kết không ngờ
Cuộc điện thoại đầu tiên:
Kiên: Alô, em phải không?
Tôi: Chào anh, là em đây!
Kiên: Em làm sao vậy hả? Sao có vài triệu đồng cũng phải mượn hả? Em xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi: Không xảy ra chuyện gì cả, tiền của em cho người khác vay, hiện giờ chưa lấy lại được. Em trai em có chút việc nên cần dùng gấp.
Kiên: Không có chuyện gì là tốt rồi. Em đang ở công ty hả?
Tôi: À, vâng.
Kiên: Con trai anh đi học bị xe đạp của người ta đâm trúng, chân bị gãy xương, anh đã mấy ngày không đi ra ngoài rồi.
Tôi: Hả? Con trai anh gãy xương sao không nghe nói vậy? Anh cần giúp đỡ không?
Kiên: Anh xin nghỉ phép một tuần rồi, công ty của vợ anh lại không cho nghỉ phép. Anh đang định tuần sau kêu mẹ anh đến giúp chăm sóc con. Thôi, giờ đọc số tài khoản ngân hàng của em cho anh đi, anh bảo vợ anh ngày mai đi làm chuyển khoản cho em.
Cuộc điện thoại thứ hai:
Tuấn: Alô, cậu hả, tớ đây, bây giờ cậu đang ở đâu?
Tôi: Tớ đang ở công ty.
Tuấn: Ồ, tới vừa mới đến cửa hàng, tiền có sẵn đây, tớ mang qua cho cậu hay là cậu qua lấy?
Tôi: Sao có thể để cậu mang đến đây chứ. Như vậy đi, lát nữa tớ qua chỗ cậu lấy.
Tuấn: Vậy cậu gửi số tài khoản cho tớ, bây giờ tớ sẽ chuyển qua cho cậu.
Tôi: OK
Buổi tối, anh Lam lại cùng tôi đến quán rượu và cả hai chúng tôi than thở. Tôi nói với anh:
“Hai người bạn cho em mượn tiền đó ngày thường chưa từng làm phiền em bất cứ chuyện gì; những người bạn còn lại thì động một chút là làm phiền em, lúc thì là vấn đề về máy tính, lúc thì là vấn đề cổ phiếu, lúc thì là vấn đề đầu tư…”
Anh hỏi tôi: “Em có nói cho hai người bạn cho em mượn tiền biết sự thật không?”
Tôi nói: “Tất nhiên là không rồi”.
Anh cười xong rồi nói đùa: “Bắt đầu từ bây giờ, em chỉ có hai người bạn đó thôi.”
Tôi không nhớ là đã từng đọc cuốn sách gì nhưng hình như có một câu nói như vậy: “Người đã từng giúp đỡ bạn thì mãi mãi sẽ giúp đỡ bạn, nhưng người bạn từng giúp đỡ thì chưa chắc.”
Tôi cũng cười, nhìn bâng quơ một chút rồi nói rất nhạt nhẽo:
“Trong lòng hiểu rồi, ngoài miệng không nói ra, cũng không có gì là không tốt. Như vậy sau này thực sự gặp phải khó khăn, sẽ biết nên tìm người nào giúp đỡ, không phải phí sức cầu xin một số người không đáng tin cậy. Trong lòng mình buồn, trong lòng người ta xấu hổ, còn làm lỡ mất chuyện. Biết được người bạn nào có thể chơi cùng nhau, biết được người bạn nào có thể nhờ cậy. Đối với những người bạn có thể chơi cùng thì ngày thường cùng nhau vui vẻ, không dùng việc riêng để làm phiền đến họ; đối với những người bạn có thể nhờ cậy, thì phải đối xử tốt với họ. Đừng tưởng là tôi nhiều bạn bè, người thực sự có thể nhờ cậy chỉ có vài người mà thôi.”

Có câu nói rằng: “Yêu quý những người bạn mà mình có thể tin cậy, cố gắng khiến mình trở thành người bạn mà người khác có thể nhờ cậy, như vậy, anh mới có thể cắm rễ trong thành phố này”.
Thật ra, trước đây tôi từng đọc qua câu nói này. Hình như câu nói đó bắt nguồn từ câu chuyện nhờ giúp đỡ của một thương gia người Do Thái, tôi cũng cho rằng câu nói này rất có lý. Rốt cuộc thế nào mới là bạn bè? Tôi cảm thấy vài câu nói dưới đây có thể minh họa điều này rất đúng:
Khi bạn bè tốt ở cùng nhau, đôi khi tâm sự rất nhiều, thậm chí không muốn ngừng lại. Tuy nhiên, dù không có gì để nói, họ vẫn cảm thấy thân thiết, không ngượng ngùng.
Bạn bè chính là người đã nhìn thấu con người bạn, mà vẫn bằng lòng chơi với bạn.
Bạn bè chính là người đến thăm bạn không vì bất cứ lý do gì.

Cho dù nhân duyên của bạn có tốt đến mấy thì người có thể giúp đỡ bạn trong lúc bạn gặp khó khăn chỉ có một số ít mà thôi. Người bạn thực sự chính là người có thể cùng bạn vượt qua lẻ loi, cô độc và sự im lặng.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Câu chuyện hay đầy cảm hứng đằng sau cây cầu nổi tiếng thế giới Brooklyn

Tràn đầy phấn khích và niềm cảm hứng, cùng với sự hăng say thực hiện ước mơ, được đối diện với thách thức lớn nhất trong đời, họ thuê đội nhân công và bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên cho cây cầu trong mơ.

TẠO CỦA NƯỚC MỸ
Cầu Brooklyn khánh thành vào ngày 24/5/1883 kết nối Manhattan với Brooklyn. Được mệnh danh là “Kỳ quan thứ tám của thế giới”, du khách hầu hết đều ngạc nhiên khi chiêm ngưỡng tháp đá granite khổng lồ và các loại dây cáp bằng thép dày. Phải mất 14 năm và tiêu tốn khoảng 15 triệu USD thời đó để hoàn thành, Brooklyn ngày nay vẫn là một trong các điểm tham quan du lịch hàng đầu của thành phố New York. Phục vụ hơn 150.000 lượt đi lại mỗi ngày.
Mùa đông năm 1867, lần thứ 6 trong lịch sử từ năm 1800, sông Đông hoàn toàn đóng băng đã ngăn những chuyến phà chở hành khách từ Brooklyn vào Manhattan. Và người dân ở Brooklyn muốn di chuyển thì không còn cách nào khác phải đi bộ nguy hiểm trên sông Đông giá lạnh.
Chính vì vậy cần phải có một cây cầu phục vụ cho tất cả người dân đi lại và vận chuyển hàng hóa ở hai bên bờ với nhau. Người ta bàn luận với nhau hàng năm trời, năm này qua năm khác nhưng vẫn chẳng có gì được diễn ra.
Xây cầu là điều dễ dàng với công nghệ tiên tiến hiện nay, chỉ cần xây dựng các cột trụ to, vững chắc nối tiếp với nhau dưới lòng sông là có thể bắc thành cầu. Nhưng ở thời điểm đó thì điều này là không thể.
Sông Đông là một eo biển mặn, có nhịp thủy triều nổi tiếng biến động nhất ngày đó. Đặc biệt nhất đó là tuyến đường hàng hải thông thương với biển đông đúc hơn bất cứ nơi nào trên thế giới.
Vào năm 1883, một kỹ sư tên là John Roebling nảy ra ý tưởng xây một cây cầu ngoạn mục nối liền New York với Long Island. Tuy nhiên thời điểm bấy giờ đó là điều không tưởng, những chuyên gia về xây dựng cầu đường trên khắp thế giới nghĩ rằng đây là một điều bất khả thi và nói với Roebling:
“Ý tưởng đó không thể trở thành hiện thực được”
“Nó không thực tế”
“Hãy quên ý nghĩ đó đi”
“Nó chưa từng được thực hiện trước đó”
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Roebling không thể quên đi hình ảnh về cây cầu trong tâm trí ông. Ông lúc nào cũng nghĩ về nó và sâu thẳm trong trái tim, ông biết ý tưởng ấy có thể thực hiện được. Ông cần phải chia sẻ mong muốn này với một ai đó có thể giúp được mình.
Sau nhiều thảo luận và thuyết phục, cuối cùng ông cũng đã thành công trong việc làm cho con trai ông – Washington – một kỹ sư trẻ triển vọng, tin rằng cây cầu có thể xây dựng được trên thực tế.
Lần đầu tiên làm việc cùng nhau, người cha và cậu con trai xây dựng kế hoạch hình thành nên bản vẽ về cách thức để hiện thực hóa những ý tưởng trong đầu, cũng như làm sao để vượt qua những trở ngại gặp phải trong quá trình thực hiện, biến ý tưởng thành hiện thực.





Tràn đầy phấn khích và niềm cảm hứng, cùng với sự hăng say thực hiện ước mơ, được đối diện với thách thức lớn nhất trong đời, họ thuê đội nhân công và bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên cho cây cầu trong mơ.
Dự án khởi đầu tốt đẹp, nhưng chỉ sau vài tháng tiến hành, một tai nạn trên công trường đã làm kỹ sư trưởng John Roebling mất đi một nửa bàn chân và ba tuần sau đó John Roebling qua đời vì bệnh uốn ván. Kể từ đây khó khăn mới thực sự bắt đầu.
Gạt đau thương sang một bên Washington đứng lên thay cha nối tiếp làm kỹ sư trưởng phụ trách kỹ thuật cho toàn bộ cây cầu, chỉ huy công trường, giám sát thi công với một lòng quyết tâm hoàn thành ước nguyện của cha mình.
Để có thể làm việc được dưới nước, các công nhân phải chui vào một cái thùng bơm đầy khí nén gọi là giếng chìm. Không khí này giúp cho họ có thể thở và ngăn nước xâm nhập vào, nhưng nó cũng hòa tan một lượng khí ni-tơ vào máu. Khi họ nổi lên mặt nước, sự chênh lệch áp suất giữa dưới sông và trên bờ đã tạo điều kiện cho khí ni-tơ này hòa tan vào máu và phát tán ra khắp cơ thể.
Điều này đã gây ra hơn 100 công nhân bị “bệnh giếng chìm”: đau khớp dữ dội, tê liệt toàn thân, co giật, câm điếc và nhiều trường hợp bị chết.
Washington Roebling sau nhiều lần lặn xuống tham quan, theo dõi công trình, giám sát tiến độ làm việc của các công nhân đã bị chấn thương não và bại liệt. Ông không còn có thể đi lại, nói chuyện hay làm bất cứ việc gì được nữa trong suốt phần đời còn lại.
Như chỉ chờ có vậy, đám đông lại được dịp buông ra những lời lăng mạ. Họ bắt đầu:
“Chúng ta đã bảo họ rồi mà.”
“Những kẻ điên rồ và giấc mơ điên khùng của họ.”
“Thật là ngu xuẩn khi theo đuổi những ảo tưởng hoang đường.”
Mọi người đều có những nhận xét, bình luận tiêu cực và cảm thấy rằng dự án nên bị hủy bỏ vì hai cha con Roebling là những người duy nhất biết cách xây cây cầu. Đối diện với những khó khăn như vậy, bạn đừng quên rằng luôn luôn có bàn tay sẵn sàng giúp đỡ bạn, và đó chính là 2 bàn tay của mình.
Mặc dù bị tàn phế, bị người đời cười chê nhưng Washington không bao giờ nản chí, ông vẫn mang khát vọng cháy bỏng hoàn thành bằng được cây cầu. Trí óc của ông không những minh mẫn mà lại còn sắc sảo, chính xác hơn bao giờ hết.
Ông đã cố gắng truyền cảm hứng và lòng nhiệt huyết của mình cho một vài người bạn nhưng họ đều lắc đầu và bỏ cuộc vì không thể hiểu ông muốn nói gì.
Và mình chắc rằng, bất cứ khi nào một cánh cửa được đóng lại, sẽ có cánh cửa khác được mở ra và bạn hãy luôn tin như vậy.
Nằm trên chiếc giường trong bệnh viện, với ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi tung rèm trắng mỏng manh, ông nhìn thấy bầu trời và những ngọn cây bên ngoài.
Điều đó dường như là một thông điệp muốn nhắn nhủ ông đừng bao giờ bỏ cuộc. Đột nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên trong ông. Tất cả những gì ông có thể làm được là cử động một ngón tay và ông quyết định sẽ tận dụng hết mức điều duy nhất đó.
Ông dùng ngón tay gõ nhẹ vào cánh tay vợ mình, ra dấu rằng ông muốn bà gọi những người kỹ sư đó một lần nữa. Rồi ông lại dùng chính cách ấy, chạm vào tay vợ ra ký hiệu, để nói cho những kỹ sư cần phải làm gì. Điều đó thật kì lạ và dường như ai đó nghe đến cũng bảo thật lố bịch, nhưng thực tế dự án đã được tiến hành trở lại.


Cô Emily Warren Roebling, người quyết tâm đứng bên chồng trong mọi tình huống, bằng lòng sùng kính của người phụ nữ, lòng trung thành không thể đong đếm được, đã đứng ra nhận nhiệm vụ nặng nề là quản lý và chỉ huy toàn bộ công trường thay chồng mình.
Cầu Brooklyn có thể đã không được xây dựng nếu không có sự trợ giúp của Emily Warren Roebling, người cung cấp các liên kết bằng văn bản quan trọng giữa chồng – Kỹ sư trưởng Washington Roebling với các kỹ sư tại chỗ và đội ngũ công nhân.
Dưới sự hướng dẫn của chồng, Emily đã học toán cấp cao, tính toán các đường cong của dây xích, những thế mạnh của vật liệu, thông số kỹ thuật cây cầu, và sự phức tạp của công trình cáp. Cô đã giúp Washington Roebling trong quá trình thi công cây cầu.
Trong suốt 13 năm, Washington đã “gõ” ra những lời hướng dẫn bằng cách gõ nhẹ vào cách tay vợ ông, cho đến tận khi cây cầu được hoàn thành.
Với chiều dài chưa từng có và hai tòa tháp trang nghiêm, cầu Brooklyn được mệnh danh là “kỳ quan thứ tám của thế giới“. Trong một vài năm sau khi xây dựng, nó vẫn là cấu trúc cao nhất ở Tây bán cầu. Nó kết nối giữa các trung tâm dân cư lớn của Brooklyn và Manhattan thay đổi tiến trình phát triển của thành phố New York mãi mãi.
Năm 1898, thành phố Brooklyn chính thức sáp nhập với thành phố New York, Staten Island và một vài thị trấn nông nghiệp, hình thành nên New York vĩ đại bây giờ.
Ngày nay, cây cầu Brooklyn vĩ đại đứng kiêu hãnh trong sự vinh quang, khiến người ta nhớ đến chiến thắng của một người đàn ông với ý chí bất khuất và sự quyết tâm không chịu đầu hàng nghịch cảnh.
Nó cũng là sự tưởng nhớ đến những người kỹ sư và công việc của họ, lòng tin của họ vào một người đàn ông đã bị cả nửa thế giới lúc ấy cho là điên khùng.
Cây cầu đứng đó còn là một tượng đài về tình yêu và sự cống hỉến của người vợ suốt 13 năm ròng rã đã kiên nhẫn “giải mã” những thông điệp của người chồng và nói với những kỹ sư rằng họ cần phải làm gì.
Có lẽ, đây là một trong những minh chứng rõ ràng nhất cho thái độ không bao giờ khuất phục đã giúp người ta vượt qua sự tàn phế thân thể và thực hiện được một mục tiêu tưởng như bất khả thi đối với ngay cả người bình thường.
Nhiều khi chúng ta gặp phải những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng những trở ngại ấy dường như rất nhỏ bé nếu so sánh với những gì mà nhiều người khác cũng đang phải đối mặt.
Cây cầu Brooklyn cho chúng ta thấy rằng những mơ ước tưởng như không thể thực hiện được vẫn có thể trở thành sự thật với sự quyết tâm và kiên trì, bất chấp thử thách, bất chấp khó khăn là gì đi chăng nữa.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống

Hãy dũng cảm vượt qua khó khăn bạn sẽ có được thành công

Khó khăn cũng có 2 mặt của nó, và nó như một bức tường ngăn 2 bên giữa kẻ thất bại và người thành công. Nó cũng như những món quà mà thượng đế giấu bên trong những khó khăn, ai vượt qua được thì người đó xứng đáng với phần thưởng mà ngài ban cho.

Khó khăn LỚN NHẤT trong đời của bạn là gì? Bạn có dám dũng cảm đối mặt, vượt qua nó hay bạn hèn nhát lẩn tránh đi?
Dù cho bạn có là ai đi nữa, hay bạn có may mắn thế nào đi chăng nữa thì bạn cũng không thể tránh khỏi những lúc cảm thấy mình yếu đuối, bất lực và bị vấp ngã trong cuộc sống.
Một cuộc thí nghiệm được diễn ra nhằm nghiên cứu điều gì đã làm nên sự khác biệt giữa người nghèo và người giàu.
Khi hỏi tất cả những người nghèo khổ vì sao bạn lại ra nông nỗi này vậy thì những người này đều nói rằng: CUỘC SỐNG CỦA HỌ GẶP NHIỀU KHÓ KHĂN.
Khi tất cả những người thành công, giàu sang được hỏi vì sao bạn đạt được như ngày hôm nay. Thì câu trả lời của họ đều là: “VÌ TRONG CUỘC ĐỜI HỌ GẶP PHẢI QUÁ NHIỀU KHÓ KHĂN nên họ mới thành công được như vậy”
Bạn có thấy ngạc nhiên không? Giữa những con người nghèo khổ và những con người thành công, giàu sang thì họ có điểm chung là đều gặp khó khăn. Thế nhưng tại sao cuộc đời của họ lại khác xa nhau quá vậy?
Cũng phải thôi, có thứ gì trên đời này quý giá mà bạn dễ dàng có được không? Nếu thực sự có thứ này thì chắc hẳn cũng không bao giờ đến phần bạn.

Khó khăn cũng có 2 mặt của nó, và nó như một bức tường ngăn 2 bên giữa kẻ thất bại và người thành công. Nó cũng như những món quà mà thượng đế giấu bên trong những khó khăn, ai vượt qua được thì người đó xứng đáng với phần thưởng mà ngài ban cho.
Vượt qua khó khăn bạn sẽ thành công
Kẻ thất bại gặp khó khăn thì hèn nhát rút lui, không dám đối đầu với nó. Để từ đó mãi nép mình trong vỏ bọc không bao giờ lớn lên được.
Người còn lại khi vấp phải khó khăn thì dũng cảm đối diện với nó, tìm mọi cách vượt qua chướng ngại vật cản đường, không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa đè bẹp, giải quyết những vấn đề hóc búa để đạt được điều mình mong muốn.
Có nước từng nói : "Sống là cho đi chứ không phải nhận lại " . Ai cũng muốn có cho mình một cuộc sống tốt đẹp bình yên . Nhưng cuộc đời lại đẩy họ đến những nơi mà họ không muốn . Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là đấu tranh , giành dựt , có lúc chúng phải mềm yếu , phải chịu đựng , phải biết dung hòa mọi thứ . Để cuộc đời luôn tươi đẹp , bản thân mỗi người phải biết cách tha thứ , cách cảm nhận cuộc đời , cách buông bỏcách để yêu thương.

Vì người thành công biết rằng thứ giá trị, vinh quang luôn nằm sau khó khăn. Và hơn hết mỗi lần vấp ngã, mỗi lần vượt qua muôn khó họ đều được tôi luyện, trang bị cho mình những phẩm chất quý giá để rồi họ có khả năng nhìn nhận và biến bất cứ thứ gì không có giá trị thành thứ có ích phục vụ cho họ.
Bạn đã nghe đến câu chuyện đầy cảm hứng đằng sau cây cầu nổi tiếng thế giới Brooklyn chưa? Nó đã thực sự tạo ra phép lạ, giúp mình trong những lúc mất phương hướng và tiếp tục tin tưởng vào bản thân.
Mình đã thường nhớ đến câu chuyện này trong tâm trí như một cái neo giữ niềm tin chiến thắng, mình luôn tự nhủ thành công đang ở rất gần và hãy kiên định với con đường mình đã lựa chọn.

Mỗi lần nhớ đến câu chuyện này, tự nhiên cảm thấy nguồn năng lượng bên trong cơ thể được nạp đầy và lan tỏa vào trong ý chí lẫn hành động của mình, để có thể đè bẹp mọi khó khăn trên đường đi lẫn trong những tình thế bất lợi nhất.
Câu chuyện này có thể được gọi là một tượng đài cho sự cống hiến và sáng tạo của con người, một hòn đá tảng tuyệt vời của người đàn ông về sự kiên gan, bền chí thách thức số phận, một biểu tượng của tình yêu, lòng trung thành không thể nghi ngờ của một người phụ nữ mà ngàn đời sau người ta vẫn còn nhắc đến.



Học Đường
Sống Đẹp
Sức Khỏe
Thưởng Thức Cuộc Sống